top of page

Tao xin lỗi.

Updated: Aug 3, 2019


xin

Trời mùa đông hôm nay lạnh vô cùng, buốt lên tận óc. Nhìn qua cửa sổ, gió thổi mạnh, cành cây đập vào nhau lao xao. Lạnh mà buồn.

Ngồi trong thư viện, tao kiên nhẫn chờ mày hết tiết học. Tao giỏi kiên nhẫn, nhưng chỉ với mày mà thôi.

………………………….

Ngày thứ nhất…

Người ta bảo, tình bạn kéo dài hơn 7 năm sẽ bền vững mãi mãi, có thật vậy không nhỉ? Nếu sự thật đúng như vậy, thì tao cũng mừng. Chúng ta quen nhau được gần 7 năm rồi. Vài ngày nữa thôi…

– Này, dạo này mày hay đi về khuya thế? Cô chủ nhà kêu suốt đấy. Về nhà lại còn say rượu nữa.

Tao và mày ở chung một khu trọ, mày thì luôn thế. Đọc mồm độc miệng, nhưng thật ra lại rất quan tâm. Đôi lúc tao bật cười, có khi nào mẹ tao trên trời hiển linh, giao phó cho mày quản lí tao, để tao ko đổ đốn không?

Nhưng, nếu thế thì xin lỗi…tao đã phụ lòng mày.

– Tao yêu rồi mày ạ…

– Thật á??? Ai thế??? – Mày huých huých cùi trỏ vào người tao, rồi vỗ vai đòi khao ăn.

Tao chẳng trả lời, lôi đại mày đi ăn bánh gối ở quán đầu ngõ để “bịt miệng”.

Đối với tao, yêu chẳng có gì đáng tự hào mà khoe khoang…và người tao yêu lại là người không-thể-khoe.

Ngày thứ hai…

Hình như dạo này, tao với mày ít gặp nhau. Ba ngày liên tiếp tao không gặp được mày. Không gặp nhau ở khu nhà trọ và cả ở trường, cứ tiết nào tao đi học thì mày nghỉ, mày đi học thì tao lại bị lôi đi chỗ khác.

– Mày đang tránh mặt tao à?

Tao khó chịu, không có mày bên cạnh tao thấy thiếu! Có mày chơi với tao đã là thói quen khó bỏ rồi. Nghe như tao ‘nghiện’ mày rồi ấy.

– Không, dạo này tao bận.

– Bận gì mà không nghe điện thoại của tao?

– Tao…bán điện thoại rồi. Mẹ tao bị bệnh, cần tiền gấp.

– À, ra là thế! Tao cho mày vay.

Mày nghe thế, bỏ đi. Hình như tao đã lỡ lời. Tao biết lòng tự trọng của mày rất cao, có chết cũng không xin xỏ ai cái gì. Nhưng, tao là bạn thân của mày mà…Chơi với nhau lâu như vậy mà mày vẫn chưa thể vì tao mà bỏ qua lòng tự trọng ấy một lần sao?

– Chính vì mày là bạn thân nhất của tao nên tao mới lại càng không thể làm phiền mày! Tao không muốn tình bạn giữa chúng ta đổ vỡ…vì tiền!

Mày nói với tao như thế, chẳng buồn nhìn cái phong bì tao đưa cho mày. Mày không nhận nó và lại bỏ đi.

Dạo này, mày gầy rộc…Tao phải làm gì để giúp mày đây?

Ngày thứ ba…

Mẹ mày đã qua cơn nguy kịch, mày mừng làm tao cũng mừng lây. Lâu lắm rồi tao với mày mới vui vẻ trở lai như thế này, ăn uống, tán phét, vui nổ trời.

– Điện thoại mày kêu kìa, nghe đi!

Nhìn vào màn hình điện thoại, tao chẳng buồn nghe máy. Tắt cả nguồn đi luôn.

– À, số vớ vẩn ý mà. Dạo này toàn số lạ hoắc gọi cho tao không. Số nhọ!

Đến đêm, vẫn là số máy đó gọi đến. Tao sợ mày ạ. Nếu tao nghe máy…chuyện gì sẽ xảy ra?

Tại sao trái tim, không nghe lời lý trí nhỉ? Nếu tao nói, tao “sợ” tình yêu mày có tin không? Bỗng dưng, tao cần mày ở bên khủng khiếp…dù đã 12h đêm rồi.

Ngày thứ tư…

Tao dẫn mày đi mua quà sinh nhật cho cô giáo chủ nhiệm, gần một buổi chiều vẫn chưa mua được gì. Chập tối, mày rủ tao vào bar chơi vì lũ bạn cùng lớp đang ở đấy.

Tao lấy lý do là mệt nên về trước. Tao chột dạ, tao sợ khi đến đấy.

Nếu tao gặp…người tao yêu ở đấy thì sao? Nếu tao nói, người tao yêu…là một con gái điếm, mày có tin không?

– Tại sao anh không nghe máy?

– Bận.

– Hừ, nực cười. Loại đàn ông các người mà cũng biết bận, bận thế mà vẫn có thời gian đi ‘chơi’ gái, giỏi nhỉ?…Alo, anh yêu, lại tới nữa ý gì, ok? 11h nha.

– Này, tối nay…

– Xin lỗi, có tiền là có quyền. Khách vip được ưu tiên, còn cái loại nghèo rớt mồng tơi như anh thì cứ đứng mà xếp hàng.

– Còn cái thai?

– Tôi phá rồi.

– Cô!!!

Cuộc đối thoại kết thúc, tao như một thằng điên, tim tao thắt lại. Không phải vì ả…vì mày đã nghe thấy hết.

Tao đoán, tim mày cũng đang quặn đau.

Ngày thứ năm…

Mày tránh mặt tao. Tao biết, là do lỗi của tao, nhưng tao muốn mày biết hết mọi thứ. Tao lôi mày về phòng trọ, ấn mày xuống ghế và kể hết mọi chuyện.

– Tao quen cô ta lúc mày đi quân sự, chẳng có mày ở bên, tao buồn chán, tìm việc giết thời gian. Lúc đầu cô ta là người tốt, có tình nghĩa, thẳng thắn dù trên thân phận làm gái. Nhưng có lẽ, “gần mực thì đen gần đèn thì sáng”, cô ta trở nên xinh đẹp hơn nhưng lại kiêu căng, hống hách…vì có nhiều đại gia theo đuổi. Hôm tao say rượu, cô ta cứu tao, nếu không tao đã bị ô tô đâm chết. Nhưng cũng vì say mà tao đã…cướp đi lần đầu…

– Mày không yêu cô ta…Tao biết, đàn ông thường hay nhầm lẫn. Nếu mày yêu cô ta, mày sẽ rất hài lòng khi có cô ta. Nhưng chưa chắc, cô ta làm mày hài lòng thì mày sẽ yêu người đàn bà ấy. Khi mày thực sự yêu một người, bản thân mày sẽ không bao giờ có cảm giác đau khổ…

Tự dưng, mày hôn nhẹ vào môi tao. Thay vì ngạc nhiên và đẩy mày ra, tao như bị cuốn lại.

Lý trí không còn nữa, tao đẩy mày xuống giường. Mày không chống đối, hay đẩy tao ra.

Khoảnh khắc ấy, tao biết không chỉ hai thân thể mà còn có cả trái tim hòa vào làm một…

Ngón tay tao ướt đẫm, trong bóng tối, tao biết mày đang khóc…đang khẽ nín thở vì sợ gây ra tiếng.

Im lặng…chỉ còn tiếng thở và tiếng tim đập trong lồng ngực. Khẽ đau nhói…

Hôm nay là ngày tình bạn giữa tao và mày tròn 7 năm.

…………………………….

Loạt xoạt, loạt xoạt…

Gió lạnh lùa vào làm bay trang sách, khiến tao giật mình. Quá khứ…là thứ luôn ám ảnh tao, đôi khi tao ghê tởm chính bản thân mình. Đã 1 năm, kể từ ngày ấy, tao với mày…vẫn là bạn. Có lẽ hơi khó tin nhưng tao với mày đã như ra “điều kiện ngầm” với nhau. Và cũng không biết từ bao giờ, giữa tao và mày có một thứ hư vô mang tên ‘bức tường vô hình’.

– Trời, vẫn chờ tao dạy xong hả? Mày kiên nhẫn ghê. Có thời gian sao không về mà chăm con.

– Vợ tao mang con về chơi với bà ngoại rồi.

– À, bác sĩ vừa mới gọi điện cho tao, xét nghiệm AND cho kết quả dương tính, đứa bé đúng là con mày đấy!

– Ừ, tao biết rồi! Nó giống tao thế cơ mà. Cũng may mày có người nhà làm ở bệnh viện. Cảm ơn nhé!

– Mà nghĩ lại, vợ mày ‘kinh dị’ thật. Cả một sinh linh mà cứ như đùa ấy, còn nói dối mày đã phá thai này nọ rồi chứ. Làm tao tưởng thật.

– Thôi kệ đi, đi nhậu tý không? Tao khao. Mà bên ngoài lạnh lắm, mày mặc phong phanh thế có sợ ốm không?

Tao định cởi áo cho mày mặc nhưng lại chợt nhận ra…tao với mày cũng không còn như xưa nữa. Hồi còn mặc quần áo chung của nhau hay mua đồ giống nhau khiến mọi người cứ trêu hai đứa mặc đồ đôi đã qua lâu rồi.

– Này, cởi áo ra cho tao mượn khoác tý được không? Lạnh quá!

Mày cười, nhận lấy chiếc áo từ tao. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày cười tươi như thế. Tao vui lây.

Ôm mày từ đằng sau, mặc cho mọi người đang nhìn, tao gục mặt xuống vai mày, hít lấy mùi hương dễ chịu mà lâu nay tao tưởng đã quên…

– Tao xin lỗi…

Comments


bottom of page