top of page

Mùa Hè Hà Nội

Updated: Aug 3, 2019


9d82d158ccbf6c8145a9fdc6bd3eb13533fa4006

– Anh ơi, anh kể cho em về mối tình đầu của anh đi!

– Đồ ngốc! Em là mối tình đầu của anh rồi còn kể cái gì nữa. Em có mối tình đầu thì kể cho anh nghe.

– Ờ thì, cũng có… Nhưng cũng không coi nó là mối tình đầu được.

***

Anh biết không, người ta bảo mùa hè ở Hà Nội là mùa thất thường nhất. Có khi đang nắng rất to nhưng lại có thể mưa được ngay. Đúng là thời tiết dở khóc, dở cười anh nhỉ? Cậu ấy đối với em cũng là một mùa hè ở Hà Nội như thế…

Cậu ấy là lớp trưởng, học cũng rất giỏi. Em biết cậu ấy từ hồi cấp 1 cơ! Từ hồi cấp 1 cậu ấy đã học giỏi và được làm lớp trưởng rồi. Chẳng biết có phải do cơ duyên, hay số phận trêu ngươi mà lên cấp 3 em học chung lớp với cậu ấy. Và cũng chẳng biết có phải cậu ấy sinh ra để làm lớp trưởng không mà lên cấp 3, cậu ấy lại được bầu làm lớp trưởng lớp em. Hồi ấy, em là một đứa con gái ích kỉ, lòng tự trọng rất cao. Em đã quen với sự quan tâm, ‘hào quang’ chiếu sáng xung quanh mình. Em luôn tự nghĩ, tự đặt mục tiêu: Phải hơn người khác, phải đứng trên người khác. Ấy thế mà cậu ấy xuất hiện như mùa hè ở Hà Nội, làm em ướt nhẹp rồi lại hong khô. Mọi thứ quanh em như bị đảo lộn.

Từ hồi học cấp 1 với cậu ấy, em đã thấy không ưa cậu ấy rồi. Ừm, có thể không nhớ rõ hết mọi thứ nhưng lúc được xếp ngồi gần cậu ấy, em đã không có ấn tượng tốt về cậu ấy chút nào. Trên bàn học thật sự rất bừa bộn, chỗ ghế em ngồi còn rất bẩn nữa. Cậu ấy còn lạnh lùng chẳng thèm quan tâm đến em, gạt đồ của cậu ấy lại và né tránh em như dịch bệnh không bằng!

Những năm tháng cấp 1 ấy, ngoại trừ những câu xã giao, hay những đoạn đối thoại cụt lủn, khó chịu thì hầu như em không bao giờ nói chuyện với cậu ấy như một người bạn cả. Ngay cả khi hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau mỗi ngày. Đến cả cái tên cậu ấy, em cũng chẳng buồn gọi, chỉ gọi hai tiếng: Lớp trưởng! Mặc dù hai tiếng ấy như xỉ nhục em khi chính cậu ấy là người được chọn làm lớp trưởng. Em thua cậu ấy 2 phiếu, và được làm lớp phó. Cậu ta dễ ghét thật!

– Này, cậu sinh ngày bao nhiêu?

Có thể coi câu hỏi này là sự tò mò, quan tâm bất ngờ không nhỉ? Được nước làm tới, em bắt đầu tỏ vẻ:

– Hỏi làm gì?

– Viết vào cái cột bên cạnh tên các thành viên trong lớp. – Cậu ấy đắc ý chỉ vào tờ giấy mà cậu ấy cắm cúi viết từ nãy tới giờ. Ôi, cái nụ cười đáng ghét ấy lại hiện ra rồi!

Khoảnh khắc ấy như thể mình đang bay rất cao rồi rơi tõm xuống nước. Khó chịu vô cùng.

– Ồ, là ngày hôm nay à?

– Thì sao? – Em chán nản nằm bò ra bàn. Chuyện vừa rồi xấu hổ quá!

– Này! – Cậu ấy đẩy về phía em cái thước kẻ, tỏ vẻ ta bất cần. – Vừa mới mua hôm nay, mới nguyên, chưa bóc vỏ, cầm đi!

– Chậc, cũng không định nhận nhưng mà… – Đến phút cuối rồi em vẫn cứng đầu, cố gắng tỏ ra ‘kênh kiệu’ với cậu ấy.

– Có cầm không thì bảo? Không cầm tôi lấy lại đấy!

– Cầm thì cầm. Xí!

Nguyên cả ngày hôm đấy em cứ tủm tỉm cười. Tự dưng thấy vui vui, ngắm nghía cái thước kẻ mãi, cất vào trong tủ lâu đến nỗi một thời gian sau mới lôi ra dùng.

Hồi đấy, bọn con trai hay trêu chọc đám con gái tụi em rồi đuổi nhau khắp lớp, hò hét rầm trời. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Em còn nhớ là cậu ấy chạy rất nhanh, nhất là khi có ai đó cầm thước kẻ đuổi đánh. Em nghĩ cậu ấy sợ thước kẻ chăng?!

– Ái, đau quá! Ai cho cậu cầm thước đánh tôi?

– Lớp trưởng ngủ gật trong lớp thì không đáng đánh à? Nói thật đi, hôm qua cậu thức khuya chơi game hay làm gì mà không ngủ?

– Không liên quan đến cậu! – Cậu xụ mặt xuống, gục mặt xuống bàn đầy mệt mỏi.

Chẳng hiểu sao lúc đấy em cũng xụ mặt theo, chán nản quay sang chỗ khác. Mọi lần cậu ấy sẽ cãi nhau với em để hai đứa có thể chống buồn ngủ qua những tiết học chán ngắt. Vậy mà lần này cậu ấy lại bỏ mặc em để ngủ như thế đấy. Em hay bị cậu ấy cho ăn “dưa bở” lắm!

Có một lần tình cờ em nghe cái Hương kể là nhà lớp trưởng có bố hay say rượu mà cũng hay đánh đập, chửi bới mẹ con cậu ấy thâu đêm. Cũng chẳng hiểu sao không ly dị, nhưng em nghĩ có lẽ mẹ cậu ấy yêu ông ấy rất nhiều.

Tình cảm là thứ thật phức tạp nhỉ? Tình cảm nhiều lúc như một viên kẹo. Có những viên rất ngọt ngào, có những viên cũng rất đắng, nhưng có lẽ viên kẹo mà chẳng ai muốn ăn nhất đó là viên kẹo ngọt nơi đầu môi nhưng lạ đắng về cuống họng…

***

Lên cấp 3 cậu ấy nhìn trưởng thành hơn rất nhiều. Lúc gặp lại em cũng còn hơi ngờ ngợ nhưng khi nghe tên thì em nhận ra ngay. Cái tên đó lại được viết ‘rồng bay phượng múa’ trên bảng và đằng trước lại có hai chữ: Lớp trưởng!

– Này, cậu vẫn còn giữ cái thước kẻ đó à?

Lúc đi qua bàn em, cậu ấy chững lại, nhìn bàn của em rồi cười trêu chọc. Ừ thì cũng hơi xấu hổ thật! Ai biết được là lên cấp 3 sẽ gặp lại cậu ấy chứ. Cứ tưởng sau bốn năm cấp 2 rồi thì đâu còn có thể gặp lại nữa. Trớ trêu thật!

– Hừ, vẫn dùng tốt thì cứ dùng. Không được sao?

Em hếch mũi, ra vẻ với cậu ấy, mặc dù mặt đã đỏ lên từ lúc nào. Phải, lên cấp 3 em vẫn còn giữ cái thước kẻ ấy. Cái thước kẻ mà cậu ấy đã tặng em vào dịp sinh nhật. Cái thước kẻ khiến em lâu lắm rồi mới được “tỏ vẻ” với cậu ấy.

Lần này, em ngồi ngay trước cậu ấy chứ không phải ngồi cạnh như hồi cấp 1 nữa. Tự dưng lúc đấy em thấy trống vắng lắm. Kí ức khi giữa em và cậu ấy hồi cấp 1 tưởng đã ngủ yên. ấy vậy mà khi gặp lại cậu, nó như một vết sẹo, trở trời là lại đau. Có lẽ giống như một thói quen hình thành qua năm tháng ấy. Cứ quen là cậu ấy ngồi cạnh em, cứ quen là cậu ấy phải cãi nhau với em. Ừ thì em là đứa con gái ích kỉ mà, ngay cả cãi nhau em cũng ước có khi cậu ấy chỉ cãi nhau với em thôi!

Cậu hay ngủ gật trong lớp. Thỉnh thoảng em vẫn hay lấy thước kẻ đánh cậu ấy nhưng đánh rồi lại thấy xót lắm!

Bố mẹ cậu ấy li dị đầu năm lớp 9. Đáng lẽ cậu sẽ được đi du học nhưng cậu không nỡ để mẹ mình ở lại nước một mình nên đã từ chối học bổng và vào học cùng trường với em. Nghe mấy bạn trong lớp kể về cậu ấy, em như đang nghe một bài báo viết về những người học sinh nghèo biết vươn lên trong hoàn cảnh khó khăn mà báo chí vẫn hay đăng trên mạng.

Mẹ cậu ấy mở một cửa hàng bán cháo nhỏ ở trong ngõ. Em cũng có qua đó ăn một vài lần, công nhận là cháo bác ý nấu rất ngon. Cửa hàng nhỏ lại trong ngõ nên cũng khá vắng khách, đa số là khách quen, thi thoảng có những vị khách được giới thiệu mà cũng tới ăn thử ủng hộ. Em thích nhìn cái dáng vẻ lúc cậu ấy làm việc, phụ giúp mẹ. Cái dáng cao gầy ấy lom khom giữa cái ngõ nhỏ, bê từng bát cháo nóng hổi, mồ hôi lăn dài nhưng luôn nở nụ cười. Nhìn cậu ấy giống ‘ông cụ non’ ghê!

***

Cậu ấy là lớp trưởng.

Học giỏi. Ngoại hình ưa nhìn. Hay cười. Thân thiện. Diễn kịch cũng rất hay.

Bấy nhiêu đó cũng đủ khiến cậu hoàn hảo trong mắt người khác rồi nhỉ? Nhưng trên đời này chẳng ai hoàn hảo cả!

Cậu hay cười nhưng là để gửi phiền muội vào những tiếng cười ấy. Để chúng vang đi xa khỏi cậu. Tiếng cười của cậu vang vọng cả một góc sân trường đầy nắng…

Cậu “hoàn hảo” đồng nghĩa với việc cậu được mọi người yêu quý và ‘hào quang’ chiếu sáng cho cậu. Và em thì tất nhiên…không thích điều đó chút nào! Đơn giản thôi, ai chẳng muốn mình trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhất là em, người đã quen với điều đó suốt những năm tháng không có cậu. Cậu xuất hiện và lấy đi ‘hào quang’ của em. Nhưng, em cũng tự hỏi, liệu ngoài ‘hào quang’ cậu có còn lấy đi thứ gì của em nữa không?

– Cô xếp chỗ như thế, có ai còn có ý kiến muốn đổi chỗ nữa không? Nếu hợp lý cô sẽ đổi!

Em tự ngồi cười một mình. Hồi cấp 1, cô cũng hay hỏi như thế nhưng em và cậu ấy chẳng ai có ý kiến gì. Cả hai cứ mặc kệ như vậy thôi, cứ thuận theo ‘dòng chảy’, ngoan ngoãn ‘bơi’ theo. Đôi lúc thấy mình thật khờ, chỉ là giơ tay và kêu lên “Em!” để được đổi chỗ thôi mà cũng khó khăn đến thế!

Vào dịp 20/11 lớp em được phân công để diễn kịch trước trường. Tất nhiên cậu ấy được phân công để làm diễn viên, đội trưởng điều hành mọi thứ như những lần diễn kịch trước.

– Cả lớp! Còn thiếu một vai diễn nữa. Có ai xung phong không? Nếu không có tớ sẽ chọn.

Cả lớp cứ xôn xao, nhốn nháo ở dưới. Em cũng chỉ lặng yên ngồi gấp sao giấy, lẩm nhẩm hát một mình. Chẳng hiểu sao lúc đó em hơi tự kiêu, tin chắc cậu ấy sẽ chọn em. Em diễn kịch cũng rất khá mà.

– Tú ơi, cậu diễn nhé! – Cậu đứng trên bục giảng, chỉ tay về phía Tú – cô bạn gái ngồi cùng bàn với cậu, cười tươi rói.

Ngôi sao giấy trong tay em bị bóp méo!

Buổi diễn kịch lần đấy rất thành công. Mọi người ai cũng thích thú với tiết mục đó khiến em rất tự ti. Đó là lần thứ hai Tú lên diễn kịch, cậu ấy đã rút kinh nghiệm từ lần trước và diễn tốt hơn. Nếu là em, liệu có được tốt hơn thế không? Có chăng em đã quá ngạo mạn, quá tự tin về bản thân chưa-hoàn-hảo của mình?

***

Mùa hè của Hà Nội đến. Bắt đầu bằng những cơn mưa rào bất chợt. Cái ngõ nhỏ ẩm ướt giờ đã nhộn nhịp hơn sau một năm. Em hay vào đó vào ngày mưa, ăn bát cháo nóng hổi thơm lừng, thi thoảng ngắm nhìn cái dáng vẻ cao gầy, lom khom làm việc ấy. Mùa hè Hà Nội bỗng đẹp hơn đến lạ!

– Này, ăn xong chưa? – Cậu lau mồ hôi, đưa cho em cốc sữa đậu nành còn ấm.

– Tính đuổi khách hả?

– Không có. Vào kia ăn hết nồi cũng được nhưng có chuyện muốn nhờ.

Anh không biết lúc đó em đã vui thế nào đâu. Lần đầu tiên cậu ấy chịu nhờ cả em cái gì đấy! Cảm giác như đã trả hết những ‘món nợ’ khi em nhờ cậu ấy bài toán khó hay mua hộ cho em một vài cuốn sách tham khảo. Ừ, em chỉ nhờ cậu ấy chứ cậu ấy chẳng nhờ em bao giờ. Nhiều lúc cũng thấy khó chịu lắm chứ chẳng sung sướng gì.

– Con gái thường thích những thứ như thế nào? – Cậu ấy hỏi em. Lần này cậu nghiêm túc, không hề đùa giỡn hay thờ ơ như những lần nói chuyện với em trước đây.

Em như bước hụt một cái, chới với!

– Còn tùy vào sở thích của người đó. Không phải ai cũng giống ai đâu!

– Còn cậu thì sao? Cậu thích những thứ như thế nào?

– Không biết nữa. Có lẽ, là một bó hoa đẹp, một chú gấu bông hay một cuốn sách hay. – Em cảm giác như đang lừa dối cậu ấy. Thật sự em muốn nói với cậu ấy rằng: “Có khi chỉ một tấm thiệp cùng tình cảm của mình thôi cũng là quá đủ rồi!”. Nhưng em sẽ chẳng bao giờ nói ra đâu. Em là đứa con gái ích kỉ kia mà!

***

Thời gian trôi nhanh như cơn mưa rào, để lại cho ta bao nuối tiếc. Vào ngày bế giảng năm lớp 12, em đến trường rất sớm. Em và cậu ấy đều ở trong đội kịch, mọi người đã hẹn nhau 5 giờ sáng đến sớm để chuẩn bị nhưng em cố tình đến sớm hơn nửa tiếng. Mùa hè, trời sáng rất nhanh. Ngồi ở ghế đá, em thẫn thờ ngắm nhìn khắp sân trường, nhìn từng hàng lớp học, từng hàng cây, tự ngẫm lại những năm tháng vừa qua. Nhạc từ tai nghe cứ phát ra nhưng em thậm chí còn chẳng biết mình đang nghe bài hát gì nữa, em chỉ nghe thấy tiếng cười đùa, tiếng ve, tiếng hò hét từ nhiều ngóc ngách của sân trường vang lên.

– Cậu đến sớm thế? – Cậu ấy khẽ giật một bên tai nghe của em và đeo vào tai cậu ấy. – Cậu nghe cái bài quái quỷ gì vậy?

– Tớ chẳng biết.

– Hôm nay…tớ định sẽ tỏ tình. – Cậu ấy trầm ngâm.

– Với ai? – Tim em như đập chệch một nhịp.

– Tú!

Em biết mà, sao có thể là em được chứ! Anh biết không? Lúc đó, em đã có một suy nghĩ rất ngốc: “Nếu mình ngồi cạnh cậu như hồi xưa. Liệu người cậu tỏ tình hôm nay có phải là tớ rồi không? Giá mà tớ xin cô đổi chỗ nhỉ?”

– Cái này…Tặng cậu! – Em lục túi, lấy ra một lọ đựng sao giấy.

– Ồ! Cảm ơn nhé! – Cậu ấy lại cười. Nụ cười ‘dễ ghét’ hồi nào.

Lọ sao ấy em đã gấp rất lâu rồi. Vốn định tặng cho cậu ấy cuối năm lớp 5 nhưng lại lo nghĩ linh tinh! Em tìm một lọ to hơn và gấp tiếp những ngôi sao bỏ vào. Nếu nhìn kĩ, thực sự có những ngôi sao rất đẹp nhưng cũng có những ngôi sao bị méo. Không phải do em không khéo, gấp không đều, mà là do tình cảm của em. Những ngôi sao như tượng trưng cho cảm xúc của em. Khi em vui với cậu ấy nó đẹp lắm, nhưng khi giận tự dưng nó méo xẹo lại.

– Quà chia tay hả? – Cậu ấy ngắm nghía lọ đựng sao.

– Có thể…

Em hờ hững đứng dậy, xách cặp bước đi chậm rãi, nhẩm hát một bài hát vui vui. “Happy Birth Day to you…”

Lớp trưởng! Hôm nay là sinh nhật cậu đấy!

– À, này! Cậu mặc áo dài nhìn đẹp lắm! – Tiếng cậu ấy vọng lại từ đằng sau. Có một nụ cười giấu trong ánh nắng sớm. Ngọt ngào.

Có thể coi câu nói này là sự quan tâm, một lời khen bất ngờ không nhỉ?

“Này lớp trưởng, tớ đã từng thích cậu đấy!”

 “Ừ. Thế còn bây giờ?”

 “Tớ yêu cậu.”

Đã hàng ngàn lần em tưởng tượng ra cái cảnh ấy. Lúc mà em sẽ nói ra tình cảm của mình với cậu ấy. Nhưng em đã không làm được và có lẽ…sẽ chẳng còn cơ hội để làm điều đó nữa. Rồi mai này sẽ mỗi đứa một nơi. Em tự hỏi liệu bước qua cánh cổng trường kia, tình cảm này rồi sẽ ở lại đây – góc sân trường đầy nắng hay nó sẽ trôi về đâu?

Mùa hè đến, cũng là lúc học sinh phải chia tay mái trường của mình.

Ba năm học ngắn ngủi trôi qua nhưng cũng là năm học mà những ai đã từng là học sinh đều nhớ mãi.

Ba năm ngồi dưới mái trường nhuộm đầy những kỉ niệm với bạn bè và thầy cô.

Ba năm với những thứ cảm xúc ngây ngô, vụng dại. nắng rồi bất chợt mưa rào to, hòa vào những giọt nước mắt.

Những năm tháng cấp 3 ấy nó như mùa hè của Hà Nội ấy. Có nắng có mưa, để khi ta nghe ve kêu mà nhớ về, để khi ta cảm lạnh vì dầm mưa cũng nhớ tới mà cười ngây ngô. Ôi, thời thanh xuân vụng dại!

Ngày chia tay hôm ấy, em đã khóc rất nhiều. Ôm những đứa bạn thân và thầy cô, trông em như đứa trẻ sợ phải đi trên con đường ghồ ghề của cuộc đời, cố níu lấy sự che chở, niềm hy vọng. Ra khỏi cánh cổng trường này, ta để lại bao nuối tiếc. Gạt nước mắt để đi con đường ta chọn, để ta trưởng thành.

Em là người cuối cùng ra khỏi lớp. Lớp học trống vắng nhưng vẫn còn hơi ấm ở từng cái bàn, cái ghế, từng bụi phấn còn vương trên bục giảng, có quét mãi thì nó vẫn ở đấy thôi. Em ngây ngô nhét một lá thư vào ngăn bàn của cậu ấy. Ừ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ đọc được đâu nên em mới để vào trong đó. Biết đâu, sau hôm nay bác bảo vệ hay cô lao công sẽ thấy, vô tình đọc nó mà phải lắc đầu bật cười hoặc lá thư này sẽ nằm đây, cho đến hết mùa hè. Cậu sẽ không bao giờ biết. Và tình cảm này em cũng không bao giờ quên. Em gửi tình cảm ấy vào sâu trong tim, vào trong ngăn bàn với lớp bụi sẽ làm mờ đi tình cảm ấy. Mờ đi, nhưng tình cảm ấy chắc chắn sẽ còn mãi.

Bức thư chỉ là một trang vở được xé vội, vỏn vẹn một dòng chữ nắn nót: “Lớp trưởng! Tớ thích cậu!”

***

Con gái thường rất ghét nắng vì nóng, vì sợ đen da nhưng em chẳng thì chẳng ghét chút nào. Có lẽ do da em không bắt nắng chăng?! Nhưng có một điều chắc rằng: Em yêu nắng!

Đầu trần, em đi giữa sân trường đầy nắng. Em thích thú ngắm bóng mình in trên đất. In lên sân trường đầy nắng, hình bóng em sẽ mãi nằm trên sân trường này. Ồ, một cái bóng khác kìa!

– Cậu chưa về à? – Cậu ấy dắt xe đạp tiến về phía em.

– Ừ, chuẩn bị về. Chiều nay cả lớp mình còn đi liên hoan nữa nhỉ? Về thôi!

– Hôm nay….Tớ chưa tỏ tình với Tú.

– Tại sao? – Tự dưng em thấy vui vui một chút. Tệ thật!

– Mình…sợ bị từ chối. – Không biết do quá nóng hay do cậu ấy đỏ mặt mà mặt cậu ấy nóng bừng lên

– Đừng sợ gì cả! Không thử làm sao cậu biết. Hãy nói khi cậu có cơ hội đừng để nó vụt mất rồi lại thấy hối tiếc. – Mắt em như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó. Những lời đó… Có lẽ nên dành cho em thì hợp hơn nhỉ?

Em đi thụt lại sau cậu ấy. Chắc giờ cậu còn đang mải suy nghĩ về ai kia, không để ý đến em. Cái dáng cao gầy với chiếc áo trắng nhuộm màu nắng ấy của cậu em sẽ không bao giờ quên.

Tự dưng lúc đấy em muốn đi ăn cháo quá!

Đứng trước cổng trường, cậu đã dắt xe đạp qua cánh cổng ấy, một cách dứt khoát. Nhưng em vẫn chần chừ, ngập ngừng một lúc. Bước qua cánh cổng này, em sẽ không còn là cô bé cấp 3 với lòng kiêu hãnh cùng tình cảm chẳng bao giờ nói lên lời nữa. Nhưng tình cảm đâu phải là thứ phai mờ nhanh chóng…

– Này lớp trưởng!

– Gì vậy? Đi nhanh lên không nắng.

– Bước qua cánh cổng trường này tớ sẽ không gọi cậu là lớp trưởng nữa đâu!

– Vậy thì tốt. Cứ ngỡ cậu quên tên tớ rồi chứ? Đi thôi. – Nụ cười cậu át cả ánh nắng vàng kiêu hãnh.

Làm sao mà quên tên cậu được chứ? Cái tên mà hễ nói ra là lại cảm thấy như mình thật thân thiết với cậu, khiến bản thân không thể ‘kiêu hãnh’ với cậu được nữa. Nhưng cậu không biết, mỗi lần cậu cười đã khiến “lớp vỏ kiêu hãnh” ấy tan vỡ mất rồi.

Em ngồi lên yên sau xe cậu ấy. Vẫn là bờ lưng gầy ấy, nhưng em không bao giờ có thể dựa vào nó. Nó không thuộc về em.

Màu áo trắng học trò được nhuộm bằng màu của nắng…

Ta gửi lại những năm tháng cấp 3 cho ánh nắng vàng, cho cây phượng đỏ góc sân trường.

Gửi lại những tình cảm vụng dại ấy.

Bức thư dưới ngăn bàn chưa bao giờ được mở…

Bước qua cánh cổng trường, những năm tháng ấy được cất vào sâu trong tim… Mỗi khi đi với nắng, hình bóng áo trắng lại hiện lên. Phải rồi, ta đã in nó lên rồi mà…

Cậu biết không? Ngay cả khi bước qua cánh cổng trường ấy, cậu vẫn sẽ mãi là lớp trưởng của tớ…

***

– Vậy đến cuối cùng, em vẫn không tỏ tình với cậu lớp trưởng đó hả?

– Đâu có! Em có tỏ tình đấy chứ. Chẳng qua cậu ấy không nhận được đó thôi.

– Nếu một lần được quay trở lại, em có tỏ tình với cậu ấy không?

– Hì, con người ta sống cho hiện tại và tương lai. Nếu được quay lại quá khứ, em nhất định sẽ đi tìm anh và yêu anh hơn bây giờ…

Ngoài khung cửa sổ, mưa rào vừa tạnh, nắng lại kiêu hãnh chiếu sáng mọi thứ. Sau cơn mưa mọi thứ đều đẹp. Những giọt mưa được mặt trời chiếu vào lấp lánh như những viên ngọc trai.

Tình đầu cũng giống như một viên ngọc trai thô. Có thể nó không được mài dũa, sáng đẹp nhưng nó vẫn là ngọc trai, vẫn đẹp một cách tự nhiên khiến ta thấy nó đặc biệt, thấy nó ấn tượng và…nó khiến ta nhớ mãi.

Comentarios


bottom of page